Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

[Long Fic] Slave





********************************************************

Tên : Slave
Tác giả : Smilee
Couple : Nhiều couple


*******************

Giới Thiệu

Sau một vụ nổ, mọi ký ức tươi đẹp đều bị vùi lấp bởi đống đổ nát.

Hy vọng, tình yêu bây giờ chỉ còn là tuyệt vọng.

- Tôi phải làm như thế nào mới tốt cho em?

- Muốn tốt cho tôi? Vậy chị hãy chết đi!

Nước mắt chẳng thể làm gì.

Gào thét cũng không thể được ban ơn cứu rỗi.

- Nếu đó là điều em muốn!

- ...........
Nỗi đau chồng chất nỗi đau. 

Phật viết : "Gác đao thành Phật. Tha cho người khác chính là buông tha cho chính mình."

- Đều là lỗi của em, xin chị, xin chị hãy mở mắt...làm ơn...

- Đừng khóc, tôi vẫn ở đây, vẫn luôn bên cạnh em này, công chúa của tôi.


************************




Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

[Lạc Giữa Âm Dương] Chương 6



_______________________

Đồng phục - check.

Điện thoại di động, máy ghi âm, máy quay mini - check.

Balo cùng tài liệu - check.

Và tóc mái - check.

- Mayu-tan, mau xuống ăn sáng đi cháu.

Từ dưới nhà giọng của Oji-chan vang lên rất rõ, một buổi sáng yên tĩnh đều bị ông nội làm cho rối tung. Ai bảo ông tuy không biết nấu nhưng cứ thích tự mình làm bento cho đứa cháu yêu dấu.

- Vâng, cháu xuống ngay đây. - Mayu nhìn lần cuối vào gương trước khi vặn khóa cửa phòng. Phòng cô là bất khả xâm phạm.

Mayu nhẹ nhàng bước vào nhà bếp, kéo ghế ngồi xuống. Trước mặt là một bàn đồ ăn giản đơn với món trứng ốp lết, một miếng sandwich phết bơ và ít bông cải xào, bên cạnh là một ly sữa nóng. Mayu nhăn mặt nhìn bông cải đáng yêu, biểu hiện nhỏ nhặt này đều bị Oji-chan thu vào mắt, ông cười.

- Cháu nên ăn nhiều rau một chút, xem da cháu luôn tái nhợt kìa, đừng cứ mãi ăn thịt không.

- Vâng. - dù nói thế nhưng kết thúc bữa sáng, trên đĩa ngoài trừ bông cải còn sót lại Mayu không chừa bất kì thứ gì.

- .....

- Cảm ơn vì bữa ăn. - Mayu mở tủ lạnh lấy ra vài cây kẹo ngậm nhét vội vào túi áo khoác.

- Đừng quên cơm trưa. - Oji-chan đưa cho cô một cái hộp được gói trong chiếc khăn hình Doraemon.

- ......

Đối diện gương mặt tươi cười của ông nội, Mayu kiềm chế suy nghĩ vứt ngay cái khăn vào thùng rác.

- Cháu đi đây.

- Đi học vui vẻ nhé, Mayu-tan! - Oji-chan đứng ngay cửa vẫy tay nói với theo bóng lưng của Mayu khiến cô hận không thể dậm chân một phát bay ngay đến trường. May là trong khu này không có ai học cùng trường cả.

*****

Trên con đường từ nhà đến trường Mayu phải đi ngang qua đền, cô suy nghĩ không biết có nên ghé vào chào hỏi người kia một chút không. Dù gì, cũng gần nửa năm rồi chưa gặp. Mãi suy nghĩ nên không biết đôi chân như thế nào tự động dừng trước bậc thềm. Bất chợt, phía sau vang lên tiếng guốc Geta va vào bậc thang.

- Mayu.

Mayu nhếch mày, đưa tay vào túi áo, đưa mắt đánh giá người trước mặt : "A~ không phải Rino-san đây sao!"

Trang phục Hakama đỏ và áo Kimono trắng, tóc buộc đuôi ngựa, hai tay đan vào nhau chấp sau lưng. Không tệ! Bất quá, mình mặc vẫn đẹp hơn.

- Buổi sáng tốt lành!

- Chào.

- Em đi học à?

- Như chị thấy. - Mayu đung đưa tay cầm chiếc cặp như muốn khiêu khích: "Chị không biết nhìn à?" .

Sashi không nói, chỉ mỉm cười. Còn Mayu thì cực độ khó chịu, khóe miệng cô khẽ giật, vậy là cô chưa nói là cô ghét cái nụ cười ra vẻ dịu dàng của chị ta à? Hay cô chưa nói, cái điệu bộ không đứng đắn mới phù hợp với chị ta? Chậc chậc, không cần nói cũng được, dù gì cả hai xem ra cũng chả còn quan hệ gì.

- Mayu.

- ....Yukirin!?

- Buổi sáng tốt lành.

- Buổi sáng...tốt lành. Tình cờ nhỉ?  - Mayu nhìn Yuki mặc trên người bộ đồng phục của trường mình mà biểu tình khó hiểu.

- Em chưa đọc tin nhắn à? - Yuki như nhìn ra được suy nghĩ của Mayu, cô khẽ cười.

Mayu lật đật kiểm tra điện thoại sau đó tự hỏi : "Tin nhắn? Nhưng là nhắn vào điện thoại nào?"

Đến đây thì mọi người nên biết rằng, Mayu nhà ta là một kẻ nghiện công nghệ nên điện thoại của cô không dưới 5 cái. Đó là chưa tính laptop, máy quay, máy thu, ipod...các loại, trừ PSP. Cô không thích game, nói trắng ra là cô không giỏi trò này.

- Tôi không đọc được tin nhắn bây giờ, chị nói xem, Yukirin. - Mayu cong khóe môi vui vẻ nhìn Yuki.

- Sama,... - Yuki nhìn về phía Sashi tỏ vẻ e ngại.

- Chào cậu, tôi là Sashihara Rino, ...bạn của Mayu, cứ gọi tôi là Sashi.

- Chào, còn tôi là Yuki, Kashiwagi Yuki, rất vui được làm quen.

- Tôi có thể gọi cậu là Yukirin được không, như em ấy?

Chưa để Yuki trả lời, Mayu đã lên tiếng cự tuyệt : "Không thể!"

- Chúng ta đi. - Mayu nắm tay Yuki một mực lôi kéo đi khỏi đền. Trước lúc rời đi, Yuki làm động tác xin lỗi hướng về Sashi, Mayu thấy được càng tăng lực tay giật ngược Yuki đi theo mình.

Trên quãng đường còn lại, Mayu buông lỏng tay ra để Yuki tự do rồi bước nhanh lên trước.

- Em sao vậy? - thấy Mayu không vui Yuki tiến đến, hơi khom người xuống cho ngang bằng tầm mắt Mayu.

- Chị đoán thử xem. - thu lại ánh mắt khó chịu, Mayu trưng ra bộ mặt vô lại.

- Em không thích Sashi?

- Mới gặp thôi sao chị gọi thân mật thế? Không sợ Rena-chan buồn sao? - lại cười.

- Em nói gì vậy, tôi và Rena chỉ là bạn. Còn về 'Sashi', không phải em cũng gọi vậy à? - không biết sao lòng Yuki cảm thấy khá không vui khi đối diện trước thái độ chất vấn của Mayu ngày hôm nay. Như thể bị bắt gian vậy. Mà, bắt gian là cảm giác như vậy sao? Mà, cô tại sao phải giải thích chứ?

- Đã từng thôi. Rồi, Sama như thế nào? - Mayu vui vẻ tháo vỏ cây kẹo mút cho vào miệng.

- Như em thấy. - Yuki chỉ vào cặp kính mình đang đeo.

- Chị bị cận? - Mayu nhướn mày xinh đẹp.

- Ừ, nhưng không phải chuyện này. Sama đưa nó cho tôi vào tối qua để có thể nhìn đường, thuận tiện làm việc. Rất hay nha, khi đeo nó vào tôi có thể thấy được mọi người đó! - Yuki vui vẻ.

Chiếc kính Yuki đang sở hữu không phải là kính cận bình thường, mà nó là kính truy hồn. Được tinh luyện từ lửa trời, nước mắt và lông vũ của ác điểu dưới âm ngục - một loại chim chuyên dụng để truy bắt những linh hồn tù tội không được siêu thoát. Nói cách khác là hắc hồn - một trạng thái trước khi hóa quỷ.

- Làm việc....a! - như hiểu ra vấn đề, Mayu kinh ngạc nhìn Yuki.

- Ừ, từ bây giờ tôi và em có thể xem là đồng nghiệp.

- Đợi chút đã,...chuyện này có nằm ngoài dự tính. Chị đợi tôi chút.

Mayu mở điện thoại ra muốn gọi cho Mariko nhưng Yuki chặn lại : "Chị ấy nói, em có gọi cũng vô ích, chị ấy sẽ không nghe máy đâu."

- Số máy quý khác...tút tút tút - Mayu ngắt máy.

Cô dừng cước bộ, mặt đối mặt với Yuki. Xoáy sâu trong ánh mắt đối phương, tâm Mayu ẩn nhẫn một cảm giác đau lòng....

- Nói thế thì chị đã biết công việc của tôi là gì.

- Ừ, thu thập linh hồn.

Nhưng tôi không biết em chấp nhận làm việc này để làm gì?  

- Vậy chị cũng biết đây là một công việc nguy hiểm.

- Ừ, rất nguy hiểm.

Vậy tại sao em vẫn đồng ý làm việc này?

- Rena-chan quan trọng đến như vậy sao?

- Ừ, quan trọng.

Tất nhiên là quan trọng, tôi làm vì cậu ấy mà, mà sao em lại hỏi vậy?

Mayu cúi đầu xoay người, tiếp tục bước : "Tôi sẽ không thể bảo vệ chị, đây là một công việc nguy hiểm."

- Ừ, tôi biết. Tôi có thể tự bảo vệ mình.

- ....tốt!

*****

Reng~ Reng~ Reng~~~~~

Tiếng chuông kéo dài, ngoài cổng trường học sinh như kiến, chân chạy vội vàng trước khi bị đội kỉ luật túm lại được. Đi muộn là không tốt.

- Chết tiệt. - Mayu miệng ngậm kẹo nhìn cánh cổng đóng chặt phun ra hai chữ.

- Chúng ta bị trễ rồi.

- Đều tại chị. - Mayu nghiến răng, hậm hực nhìn Yuki.

- Tôi xin lỗi, là tại tôi. - tiểu thư Kashiwagi đầu đầy mồ hôi cúi thấp nhận lỗi.

Quay lại 10 phút trước khi cổng trường đóng.

- Đừng lại gần, nó không thích người lạ đâu. - Mayu khinh bỉ nhìn vẻ mặt hớn hở của Yuki lần đầu nhìn thấy chó Becgie.

- Em xem, nó oai hùng chưa kìa. A, Kiki ngoan ~! - Yuki toan lại gần sờ mó con chó đang bị xích bởi một sợi sắt to tướng. Nhìn là biết nó khỏe cỡ nào.

- 'Kiki', nghe như chị đang tự gọi chính mình. Tôi nói đừng ghẹo nó. - Mayu thấy ánh mắt con Becgie dần chuyển màu không tốt, cô lùi về sau một bước, cây kẹo cũng bị quẳng qua một bên.

- Ha ha, tôi không ngờ em nhát đến như vậy, ha ha... - nói xong Yuki nhìn thấy sợi xích sắt tự động bị tháo khóa, còn con Becgie thì miệng chảy đầy nước dãi, hàm răng nhọn hoắt phút chốc lộ hết ra, mắt nhìn cô một cách điên dại.

Grừ~ Grừ~

- Ma..Mayu...

- Đừng cử động, chị đứng yên cho tôi.

Mayu đổ mồ hôi đầy tay, từ lúc thấy con Becgie ngày thường chả mấy thiện cảm với cô hôm nay đột nhiên lại không sủa ầm lên là cô đã có dự cảm không lành. Suy đoán của mình luôn chuẩn xác là vậy!

- Mayu,...

- Yuki, bình tĩnh, chị đừng cử động... - Mayu khẽ duy chuyển chậm rãi vì hình như con chó chỉ chú ý đến Yuki. Thật lạ.

Mayu đến gần bãi bỏ rác phế liệu ngay bên cạnh, nhặt lên một cây gậy bóng chày đã cũ, tình trạng sắp gẫy đến nơi, mắt vẫn không rời khỏi Yuki.

- Yuki, tôi đếm đến ba thì chị hãy dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phía tôi, được chứ?

- Mayu... - Yuki giọng nói không còn giữ được bình tĩnh, không dám cử động.

Grừ~ Grừ.

Miệng nó kéo đến mang tai lộ ra vẻ điên dại thú tính nhưng nó vẫn chưa nhảy bổ đến lên người Yuki, nếu như là bình thường thì bất cứ con chó nào cũng sẽ vồ lấy con mồi ngay lập tức. Con Becgie này chắc chắn đang bị điều khiển!

- Yuki, tin tưởng em. - ngay giờ phút này, Mayu lại để lộ ra nét dịu dàng mà kiên định khiến Yuki gật đầu như bị quỷ ám.

- Được.

- Em bắt đầu đếm....1....

Yuki khẽ nhích người lấy thế, hai tay chống gối.

- .....2....

Yuki nhìn về phía Mayu thay vì đề phòng con chó.

- ....3!

Yuki phóng thật nhanh, dùng hết sức bình sinh của cô từ lúc mới sinh ra đến bay giờ chạy nhanh đến bên Mayu. Bên này Mayu cầm chắc cây gậy trong tay, dứt tiếng đếm cô cũng lao nhanh về Yuki, một tay nắm tay Yuki kéo vào lòng mình, một tay thật đẹp một đường thẳng, từ trên bổ xuống nhanh như cắt xuống đầu con Becgie đáng thương.

Không hổ danh Át chủ bài của Club Kiếm đạo.

- Hộc...hộc... - Mayu quăng cây gậy xuống đất, tay ôm chặt Yuki như thể đang giữ lấy vật trân bảo nhất trần đời.

- Em...con chó, em giết nó rồi à?

- ..... - Mayu nhìn khóe mắt Yuki ửng đỏ mà vẫn còn mạnh miệng hỏi về con chó, suy nghĩ thật muốn một phát đạp chết Yuki.

- Chưa, nó chỉ ngất thôi. Hay để tôi xử nó luôn cho chị. - Mayu đùa.

- Nó có làm em bị thương không? - Yuki vẫn không dám mở mắt nhìn con chó.

- Không. - Mayu mỉm cười nhẹ nhàng.

- Nếu không thì không cần làm vậy. - Yuki thở ra một hơi, hơi nóng vừa đúng ngay lỗ tai Mayu.

- Đừng thở nữa, tôi nhột.

- ......

- Wow, hai người đang làm gì vậy?

'Phịch'. Mayu bị đẩy ngã xuống đất.

- Itai! Chị làm cái gì với ân nhân của mình vậy?

- A, tôi xin lỗi. Em có sao không? - Yuki vội nâng Mayu đứng dậy, vẻ mặt áy náy.

- Hai người đang chơi trò gì vậy?

- Tất nhiên là có sao rồi, mau đền mông cho tôi! - Mayu cười đều, ngả ngớn dựa vào người Yuki.

- Em,...không sao là tốt.

- Hai người đang làm gì vậy?

- Không giỡn nữa, con chó cứ để nó nằm đây đi, lát tỉnh tự biết lết vào nhà thôi.

- Em không có nhân tính à?

- Hai người đang nói gì vậy?

- Hình như là không. Mau đi thôi, a, trễ rồi! Chết tiệt!

- Em không tính mang nó vào trong thật à?

- Không quỡn. Chị thích thì tự làm.

- Thôi bỏ đi!

- Hai người....

.......

*****

Nhìn cánh cổng đồ sộ, to lớn đang đóng chặt, Yuki than thở trong lòng.

- Chị không học cũng không sao, dù gì cũng quá tuổi rồi. - Mayu cười khinh bỉ.

- Hừ, nếu không phải vì Rena, tôi đã không làm điều này rồi. - Yuki nhớ lại yêu cầu tối hôm qua khi cô đề nghị papa tìm cách để cô nhập học trường Mayu. Phải nói, khi đó papa vui thế nào vì cuối cùng tiểu thư nhà Kashiwagi cũng chịu đến trường, mặc dù hơi trễ chút xíu.

- Tính sao đây? Làm sao vào trường.... Ngày đầu mà như thế này.

- ..... - nhìn Yuki bế tắc, Mayu vui vẻ trong lòng. Cô nắm tay áo Yuki, lôi kéo vòng ra cổng sau của trường.

Hồi còn học năm nhất, trong một lần đi trễ, thay vì leo rào vào như bình thường thì Mayu nghĩ muốn trốn tiết, không ngờ lại phát hiện ra cổng sau của trường không khóa, hơn nữa, chìa khóa còn cắm nguyên trong ổ. Không bỏ lỡ cơ hội, Mayu chụp lại hình dáng chìa khóa rồi đặt người đánh cho cô một cái y như vậy.

- Ồ, thì ra là còn cách này. - Yuki nghe kể xong thì trầm trồ khen ngợi.

_ Nếu như người ta thay cổng thì sao? Em không thể làm như vậy được nữa. - Yuki nghĩ ngợi thì bị Mayu búng nhẹ vào trán.

- Chị nghĩ tôi là ai, cái trường này mọi ngõ ngách đều nằm trong lòng bàn tay của tôi. - Mayu xòe bàn tay ra giơ lên trước mặt Yuki .

- Vậy là còn lối khác nữa à?

- Tất nhiên, lần sau sẽ dẫn chị đi.... Nếu đi trễ. - Mayu cười đểu.

- Hừ. - biết Mayu đang trêu chọc mình việc ban nãy, cô không thèm chấp nhặt.

- Đi, tôi dẫn chị đi đến phòng giáo vụ.

- Cảm ơn.

Nhìn Mayu và Yuki thoắt ẩn thoắt hiện để trốn giám thị, ngồi trên cành cây gần đó, Rena vui vẻ ăn táo.

Hai người có vẻ thân thiết hơn rồi, như vậy cũng tốt, bây giờ mình còn phải làm việc không thể ở bên cạnh cậu ấy 24/24 nữa. Có Mayu, mình sẽ đỡ lo lắng hơn. Mà em ấy ra tay thật đáng sợ...

'Lộp bộp' - trái táo trên tay Rena rơi xuống đất.

- A,...con bé này.... - Rena nhìn cái bóng đen đang bám theo Mayu và Yuki, nhíu mày.

Hắc hồn!? Tại sao nó lại đi theo Mayu và Yuki?



End.



Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

[Oneshot] The End World





_______

Tên : The End World
Couple : Maeda Atsuko x Watanabe Mayu
Tác giả : Smilee
Giới thiệu : Không phải phá, chỉ là ship khác người.

__________________________________


"Thế giới sẽ chẳng là gì nếu tôi không bận tâm về bản thân mình. Bán linh hồn cho quỷ để đổi lấy cơ thể em, dù đi tận địa ngục, dù đến cuối chân trời, chỉ cần là em tôi đều nguyện ý. Thật xin lỗi vì đã chiếm giữ em nhưng cũng cảm ơn vì em đã không buông tay...."

- Em sẽ đi chứ?

- Đi đâu?

- Đến một nơi mà em chỉ có thể nhìn thấy chị.

Em mỉm cười dịu dàng áp môi lên khóe mắt ươn ướt của tôi, trả lời thật dứt khoát : "Chúng ta đi thôi!"

Giữa những đôi cánh trắng rực rỡ, từng chiếc lông vũ đen trên lưng em rơi xuống khắc sâu vào tâm trí tôi thật rõ ràng. 

Lạc loài nhưng không sợ hãi, tự tin mà lại khiêm nhường...

Nơi em bước chân qua rừng cây màu mỡ đều trở nên héo úa, con suối trong veo bỗng hóa tro tàn,... Đôi mắt em buồn cứ nghĩ tôi không biết, miệng em cười có thể dối gạt ai đây? Tôi hay chính em?

*****

Mùa hè một năm nào đó chính tôi cũng chả nhớ nổi. 

Tiếng động cơ từ chiếc xe lam cũ kỹ mà cha tôi lấy từ thị trấn về cách đây vài tháng giờ đã có tác dụng - ông bán lại cho trang trại kế bên với một cái giá khá hời, một con số vừa dư giả để chị em chúng tôi có được một bữa trưa ra hồn. Và đó chỉ là nếu...

Con bé lại ho, cơn ho kéo dài gần cả năm mà không có bất kì dấu hiệu thuyên giảm nào. Tôi tiếp tục lo lắng. Cái thau đồng là vật dụng duy nhất có giá trị trong nhà, kể cũng lạ, cha đem bán tất cả mọi thứ kể cả đàn cừu béo mỡ mà lại chả đả động gì đến thứ này. Một cái thau đồng. Đừng cười, tuy chỉ là một cái thau bình thường nhưng nó lại được làm bằng đồng, rất có giá trị tiền mặt, tính ra hai chị em chúng tôi đem ra chợ bán chưa hẳn đã lời như thau đồng. Thời buổi kinh tế khó khăn và tài nguyên hạn hẹp mà. 

Tôi nhanh chóng chạy ra bờ suối tận đỉnh đồi đủng đỉnh xách về hai xô nước đầy nhóc nhách, nhưng do khi đó cơ thể quá nhỏ bé mà hai xô nước thì nặng, vất vả về đến nơi trong xô nhìn lại chỉ còn đúng một nửa. Đun nước thổi lửa, ngô đập cho thật nhuyễn pha loãng với ít vụn bánh mì xin được từ hàng xóm rồi nấu sôi, loay hoay cả buổi trời tôi mới nhớ đến nhà dì Shinoda có trồng hành lá nên chạy qua lén trộm vài nhánh. Cuối cùng cũng xong.

- Mayu, em thấy khá hơn chưa?

Thấy tôi vào em lồm cồm ngồi dậy, tôi vội vàng đè người em lại, chỉnh chỉnh tư thế cho đến khi em cảm thấy thật thoải mái tôi mới vén tóc mái em lên, đo thân nhiệt. Khi cái trán nóng hổi của em chạm vào má tôi chỉ khiến tôi giật mình. Em ấy ốm nặng lắm.

- Ăn đi, chị có cho thêm hành lá, đêm nay em sẽ không khó ngủ nữa. 

Em ngoan ngoãn như một chú mèo, cầm lên bát ngũ cốc tạm bợ tôi nấu ăn ngon lành, vẻ mặt hạnh phúc trước một điều giản đơn như vậy của em khiến tôi thấy yên bình. Má em trắng mịn chốc chốc ửng hồng dưới hơi khói nhìn yêu ra phết.

Khi em sinh ra tôi vừa tròn 5 tuổi, mẹ mất tôi vừa được 7 tuổi. Bi kịch nhỉ, không phải cho tôi mà là cho em, vì ít nhất tôi còn nhớ được gương mặt mẹ. Mẹ tôi không đẹp nhưng bà nhìn hiền lắm, nên cánh đàn ông hay tìm cách bắt chuyện với bà. Và cứ mỗi lần như thế là tôi lại được một trận đòn thay mẹ từ cha. Chậc chậc, cha rất to con và khỏe mạnh, cái bụng to tướng của ông nói lên tất cả, trận đòn đối với tôi mà nói cũng bình thường, vài dăm ba bữa là hết đau.

Em đáng yêu lắm, khi tôi đau em đều bò đến bên cạnh dụi dụi vào lòng như đang an ủi tâm hồn tôi vậy. Em gái tôi là tuyệt nhất trên đời.

Năm em 7 tuổi, cha say khướt trở về nhà trên người nồng nặc mùi rượu không hiểu lí do gì đã nhốt tôi vào kho chứa củi, ngồi trong kho bó gối lần đầu tiên tôi khóc vì nghe tiếng thét của em bên ngoài. Đau lắm, tôi đập cửa, la mắng, chửi bới, van xin, nài nỉ,...gì cũng lôi ra để thử nhưng vô dụng thôi. Tờ mờ sáng tiếng em ngắt hẳn, âm thanh thút thít cũng không còn và tôi được thả ra.

Vài ngày sau, tôi không còn em gái nữa. Em đã bị bán đi.

Mười năm thắm thoát trôi qua, mọi ký ức về em trong tôi vẫn nguyên vẹn. Tin tôi đi, ngay cả bây giờ tôi vẫn không ngừng tìm kiếm em ấy cho đến tối đêm qua, người nằm cạnh tôi nói muốn ăn ngũ cốc do tôi làm. Ha ha ha ha.

- Atsuko-sensei,...cái này xin cô hãy nhận.

Một cậu thực tập sinh trẻ tuổi dúi vào tay tôi một vật cứng vuông vức rồi chạy đi mất. Quà!? Ừm, là quà hay chính xác là chocolate nhỉ, cho valentine day. Tôi càng lớn càng xinh đẹp, tôi không phủ nhận điều này, tất nhiên so với hình ảnh con bé gầy cọc, da ngăm hồi bé thì tôi thích chính mình bây giờ hơn.

Bỏ trốn vào ngày hôm sau, ngất xỉu vì đói liên tục ba ngày trước nhà của giáo sư Oshima rồi may mắn được nhận làm con nuôi. Ông trời rất yêu thương tôi, trước lấy đi của tôi một người mẹ và một người em gái thì ngay lập tức tặng tôi những hai người mẹ cùng một tri kỉ.

Cậu ấy tên Minami, Takahashi Minami - con gái của một thợ mộc, có lẽ vì thế mà cậu ấy rất khéo tay chăng? Chiếc hộp nhạc mà tôi tặng em nhân ngày sinh nhật thứ mười là do Minami chế tác, cực kì tinh xảo, nếu đem bán ra thị trường sẽ nhanh chóng được ưa chuộng. Tôi sẽ suy nghĩ kĩ về việc góp vốn đầu tư với cậu ấy sau vậy.

Cầm túi quà trên tay tôi rảo bước về phòng, ngăn bàn muốn hết chỗ chứa cả rồi. 

- Matsui-sensei, em cho chị mượn đỡ ngăn bàn nhé! 

- Ngại quá, ngăn bàn em cũng không đủ chỗ.

Tôi và Rena ngán ngẩm nhìn 'thành ý' mọi người dành cho mình, may là Jurina đến đón Rena đi ăn trưa mới mang đống bánh kẹo của cô ấy tống hết vào trong xe và tôi xử lý kịp thời ca này.

- Maeda-sensei, bệnh nhân ở phòng số 3 có chuyển biến.

Tôi vơ lấy cái ống tai cùng áo blouse mặc lên người đi theo y tá đến phòng bệnh 03. Hôm nay tôi trực thay ca cho Itano-sensei nên chả biết mặt mũi bệnh nhân ra sao, phòng số 3 là của người nhà Kashiwagi, ghi là bệnh hen suyễn mãn tính.

- Ống thở.

- Nhịp tim.

- ......

- Ổn rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, người nhà Kashiwagi rất đáng sợ, tin tức mấy vụ lùm xùm gần đây trên báo đều nói về Kashiwagi-san cả thôi, không cẩn thận ngày mai tôi cũng được lên báo luôn, ha ha ha.

Tôi liếc nhìn bảng tên cuối giường, Watanabe Nezumi? Không phải người nhà Kashiwagi sao, mấy người nổi tiếng rõ phức tạp. Thoạt nhìn mới tầm 17,18 còn non choẹt. Em ấy khá xinh đấy chứ, ngũ quan dễ nhìn, có điều quá nhợt nhạt. A, nốt ruồi dưới mắt kìa, rất thu hút.

Mayu của tôi chắc cũng đã lớn chừng này rồi...

- Nezumi.

- Yuki!? Em ấy không sao.

Tôi cười nói với Yuki, em ấy là người duy nhất trong tộc Kashiwagi mà tôi có quan hệ mật thiết. Tôi, Minami và Yuki là bạn thân.

- Cảm ơn chị, Acchan.

- Nezumi nhỉ? Lần đầu chị gặp đấy.

- .....em ấy luôn được điều trị tại nhà, nhưng gần đây xung đột giữa nhà chính và các chi tộc căng thẳng quá nên em chuyển em ấy vào viện tĩnh dưỡng.

- Ra là thế? Watanabe cũng là một chi tộc à?

- Sao hôm nay chị hỏi nhiều thế? 

Yuki làm mặt ngầu với tôi, thôi đi, em ấy có rạch mặt thì tôi cũng chẳng sợ đâu nhưng nhiều chuyện không phải tính tôi. Mà do, cảm giác với Nezumi rất đỗi thân thuộc khiến tôi muốn tìm hiểu sâu hơn thôi.

- Đi ăn trưa không?

- Em bận rồi, khi khác đi em mời.

- Được, chị muốn ăn bít tết.

- Vâng vâng, Nezumi nhờ chị.

- Đi đi.

Yuki đặt lên trán Nezumi một nụ hôn rồi cùng vệ sĩ rời đi. Nhìn Yuki ra khỏi phòng, tôi xoay người thầm mong nhìn rõ Nezumi, em ấy làm tôi nghĩ đến nụ cười ngây thơ, thuần khiết của Mayu. Tôi nhớ em ấy quá.

- Nước...

Nezumi khẽ động, âm thanh mềm yếu như sắp vỡ vụn ra. Tôi đỡ em ngồi dậy, chỉnh chỉnh tư thế giúp em thoải mái rồi rót cho em cốc nước. Em ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn như một chú mèo.

A, sao cảnh này quen quen...

- Em có muốn uống nữa không? 

Em lắc đầu vuốt vuốt lòng ngực cho thông khí, tôi bảo sẽ kê giúp em vài đơn thuốc cho dễ ngủ vào tối, em im lặng không đáp. Cuộc trò chuyện giữa tôi và em kết thúc như thế.

Trực ca tối là điều không một bác sĩ nào muốn. Tôi không ngoại lệ. Dọc theo hành lang bệnh viện tôi vào từng phòng kiểm tra tình trạng của bệnh nhân thông qua báo cáo của y tá. Tôi dừng chân trước cửa phòng 03 dãy B tầng V.I.P, đèn vẫn còn sáng. Tôi gõ cửa, đẩy nhẹ cửa phòng vào. 

- Em vẫn chưa ngủ sao?

- Em không quen ngủ một mình.

- Bình thường?

- Yuki ngủ cùng em.

- Hự, hai đứa. Ngủ. Cùng. Nhau.

- Có sao ạ?

Nhìn nét mặt ngơ ngác của Nezumi tôi biết mình suy nghĩ đen tối, tôi nhanh chóng phủi đi những hình ảnh giữa Yuu mama và Nyan mama.

- Chị ngủ cùng em được không?

- .... 

Với tư cách là bác sĩ tôi không thể từ chối yêu cầu của bệnh nhân. Tiện lợi ghê, giường V.I.P dù nằm hai người vẫn rộng chán. Hai mươi phút trôi qua âm thanh sột soạt trở mình vang lên liên hồi.

-  Sao thế?

- Em đói.

- Hồi chiều em không ăn cơm à?

- Có ăn nhưng em khó chịu.

- Khó chịu liên quan gì đến đói.

- Lúc nhỏ, mỗi khi em khó chịu không ngủ được em thường hay ăn...

- Giờ này nhà bếp không còn ai. Mà em muốn ăn gì.

Chậc, Yuki đã nhờ vả rồi nên tôi đành giúp cho trót. Dù gì, Maeda Atsuko tôi cũng là một đầu bếp giỏi chứ bộ.

- Ngũ cốc.

- ....

- Ừm, chị không biết món đó đâu nhỉ.

Em cười nhẹ, nụ cười như gió xuân thổi vào lòng tôi. Cái nóng của ngày hè hôm ấy tràn về bao trùm trước mắt. Bắt đầu từ những trận đòn, tiếng khóc, tiếng trẻ con, hơi thở khó nhọc, bát ngũ cốc và nụ cười bình yên.

Cánh đồng xanh ngắt nơi tôi và em từng rượt bắt nhau dài bất tận, nơi những ngọn đồi hoa vàng thơm ngát mùi cỏ non, làn gió đưa cánh diều bay về bầu trời cao ngút ngàn, cái nhà nhỏ cũ kỹ, cái kho củi lạnh lẽo ẩm thấp,...tiếng em gọi tôi.

- Có bột bắp này, có vụn bánh mì khô này, đôi khi còn có tí sữa và...

- Và hành lá.

- .....

- .....

Cả hai mặc định im lặng không nói. Cứ thế rơi vào trầm mặc suốt một đêm, đến sáng khi tỉnh giấc, Nezumi đã không còn bên cạnh. 

Tôi ngưng cuộc tìm kiếm Mayu mà thay vào đó là tìm cách tiếp cận Nezumi. Không hiểu sao em ấy tránh mặt tôi, ngay cả Yuki cũng không thể liên lạc được. Tôi điên cuồng suy nghĩ, bằng mọi giá tôi phải gặp được Nezumi, tôi muốn khẳng định sự thật một lần nữa. Ít nhất hãy cho tôi biết rằng em tôi vẫn ổn - tôi hay tin em ấy trở bệnh từ Minami.

Làm liều, tôi lên kế hoạch đột nhập vào nhà chính của gia tộc Kashiwagi. Minami có một mối làm ăn cùng tiểu chi tộc Minegeshi tại nhà chính, tôi đã sắm vai trợ lý của cậu ấy. Màn qua cửa trót lọt, không một ai phát hiện.

*****

Từ hôm đó, tôi không còn được là chính mình. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đầu tôi đã không còn.

Bị bán cho một con buôn tôi bị đối xử như một nô lệ. Một cái áo bằng vải thô, chân đất, đứng giữa trời đông giá lạnh tôi phải dọn cho xong cả khán đài ngoài trời. Rạp xiếc hôm nay rất đông khách phải vất vả lắm mới làm sạch được những vết giày in đậm trên sàn. Hai tay tôi chà xát vào nhau hòng xua đi cái rét nhưng gió vẫn thổi không ngừng. Buông xuống đôi vai mệt rã rời, tôi nép vào một góc lều gần đó tránh tuyết.

Hôm đó tôi bị phạt vì làm hỏng con búp bê của một tiểu thư gia đình quý tộc nào đó. Ông đã quất tôi hai roi vào lưng và giờ tôi phải ru rú ở nói này. Vết thương rỉ máu làm ướt cả vạt áo nhưng tôi không có mấy gì cảm giác đau, có lẽ do trời quá lạnh.

- Con nhỏ kia, ai cho mày ngồi ở đây hả? 

Một ông bác đầu nhuộm trắng xanh có vẻ đóng vai chú hề vì lớp hóa trang kém chất lượng kinh khủng kia vẫn chưa được tẩy. Ông ta đang say thì phải, cũng đúng thôi, hôm nay khách đông mà, ông chủ chắc không ngược đãi bọn họ vì làm việc chăm chỉ rồi.

- Mày nhìn cái gì con mắt chột kia? Có tin tao móc luôn con mắt còn lại của mày không? Hừ! 

Ông ta khinh bỉ phun vào nền đất một ngụm nước bọt rồi phủi mông rời đi. 

Tôi bị chột một mắt, đây là cái giá cho sự cứng đầu, cái giá cho việc cãi lời và chạy trốn. Cái ngày kinh hoàng ấy rất đau đớn, tôi đứng giữa một đám người làm mục tiêu cho chúng ném dao. Kết quả là như thế này, một con dấu được khắc trên vai - trước khi tôi ngất đi tiếng 'xèo xèo' từ da thịt cháy rát cứ văng vẳng bên tai, rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ cùng con mắt phải bị hủy. 

Tôi tiếp tục dọn dẹp cho xong bãi rác ngoài sân khấu. 

Ngày tháng khốn khổ cứ trôi qua như thế đến năm tôi tròn mười tuổi, ba năm ròng rã sống dưới đáy tận cùng của xã hội, cái gì đến thì sẽ đến. Một cuộc bán đấu giá nô lệ được tổ chức sau buổi diễn của rạp xiếc. Những người bạn của tôi lần lượt bị bán đi, tôi luôn được đem ra rao giá cuối cùng, chính tôi không biết lí do vì sao mình được đề cao như vậy.

- Một ngàn điểm.

- Một ngàn hai.

- Một ngàn ba.

- ....

Tôi vô lực không quan tâm về mấy con số đang tăng dần ngày một, có biết cũng có làm được gì, chúng có thuộc về tôi sao. Tôi thờ ơ liếc mắt về phía lão bụng phệ - ông chủ rạp xiếc, ông ta đang vò tay vào nhau một bộ dạng sung sướng.

- Năm ngàn.

- Sáu ngàn.

- Một vạn.

Cả cái lồng kín im thin thít, đến cả tôi cũng ngạc nhiên không thốt lên lời. Có người điên nào mà bỏ một vạn để mua một tên nô lệ hay không, tôi nhìn về nơi phát ra âm thanh vừa rồi. Từ một đứa trẻ, hừ, lại là một tiểu thư con nhà quyền quý nữa rồi. Vung tiền như rác.

- Chốt giá một vạn. Nô lệ W thuộc về tiểu thư Kashiwagi.

***** 

Về nhà mới, tôi sẽ gọi là nhà vậy vì ít nhất nơi này không ngược đãi tôi và cho tôi ăn ngon mặc ấm. Về nhà mới tôi được chăm sóc như một tiểu thư con nhà quý tộc, điều này khiến tôi khó hiểu, dù đã hỏi Yuki nhiều lần nhưng chị ấy đều mặc nhiên không đáp, dần dần tôi cũng lười tìm hiểu.

- Con mắt này của em sẽ được chữa khỏi.

Yuki nhẹ nhàng tháo miếng gạc trên mắt phải tôi ra, vén hết tóc ra sau mang tai. 

- Em rất xinh, Black-sama sẽ thích đây.

- Black-sama là vậy?

- Người kế thừa nhà chính của tộc Kashiwagi. Được Ngài ấy để ý đến, cuộc sống em sẽ rất tốt đấy.

Như lời chị ấy thủ thỉ bên tai tôi mỗi đêm, tôi phải học tập tất cả mọi thứ, từ nữ công gia chánh đến nữ tắc, cầm kì thi họa đều phải tinh thông để xứng với vị trí bên cạnh Black-sama.

Sau đó vài tuần tôi được đưa đến Paris để thực hiện một ca phẫu thuật cấy ghép võng mạc mắt. Ca mổ thành công và không để lại bất kì di chứng nào, nhưng mắt tôi đôi khi lại đau.

- Lại đau à, Nezumi.

- Một chút.

Yuki dịu dàng hôn lên mắt tôi, dịu dàng vuốt ve nơi dưới mắt.

- Nốt ruồi này rất đẹp, nó khiến em trở nên xinh đẹp hơn hẳn.

Tôi sờ lên nơi đó, tôi biết ngay tại vị trí đó, bên trong đang cất giấu thứ gì. Một bí mật - một thứ vũ khí để hủy diệt Black-sama.

- Vâng, em nghĩ chính mình đủ xinh đẹp để đứng cạnh Black-sama.

- Ha ha ha, Nezumi, càng ngày tôi càng yêu em mất rồi, phải làm sao đây?

Chị nhìn tôi trìu mến nhưng tôi biết, Black-sama tuy lạnh lùng khó gần nhưng người tàn nhẫn và đáng sợ thật sự mới là Yuki.

- Em là của chị.

Tôi chỉ có thể nói như vậy. Vì tôi vốn chả thuộc về ai cả.

*****

- Yuki-sama, có người đột nhập vào gian nhà của Nezumi-sama.

- Mau lục soát, bắt được giết không tha.

- Rõ.

*****

Tôi có dự cảm chẳng lành, chiếc gương đang để trên kệ đột nhiên bị tấm màn hất trúng rơi xuống đất.

'Cạch'.

- Ma...Mayu.

- Sensei!? Sao chị lại ở đây.

Tôi bỏ qua cái tên vừa xa lạ mà vừa quen thuộc chị vừa gọi tôi, cái tôi quan tâm là như thế nào chị lại vào được đây. Nơi tôi ở chính là cung cấm, ngoài Yuki ra không ai được phép ra vào nơi này cả, nếu bị phát hiện có thể chị sẽ gặp nguy hiểm.

- Chị đến để gặp em, Mayu, em là Mayu của chị phải không?

- Chị nói gì tôi không hiểu, chị mau trở về đi.

- Mayu, em còn nhớ chị mà phải không, chị biết em vẫn còn nhớ chị. 

- Tôi....

Tay tôi bị chị thô bạo nắm lấy, chị ấy làm tôi đau, tâm tôi đang đau. Tôi biết rõ, một khi trở thành người của Yuki tôi không được phép có tình cảm, bất kì một loại tình cảm nào với ai. Tôi không được phép, làm như vậy chẳng khác nào chạm đến lòng tự tôn của Yuki, là khiến người tôi yêu nhận nguy hiểm. Thế mà giờ đây, ngay từ khoảnh khắc tôi nhận ra chị, Atsuko - chị của tôi, người tôi dùng cả đời để mong chờ, nhung nhớ trái tim tôi không thể nào phẳng lặng được nữa. Tôi rất tệ phải không, rất đáng khinh bỉ phải không, yêu chính chị của mình, người chị cùng mẹ khác cha.

- Mayu...

- Đứng yên, không được cử động?

Chị ấy xoay người theo phản xạ chắn trước người tôi mà không nhớ rằng, chính bản thân chị ấy mới cần được che chở.

'Đoàng'. 'Đoàng'. Hai phát súng vang lên ầm trời. Tôi mỉm cười nhìn chị, ngã xuống đất. 

- MAYU!!!!!!!

- Nezumi-sama!!!

- Nezumi!!!!!!

Mắt tôi mờ đi nhưng vẫn nhìn thấy Yuki chạy đến giựt lấy khẩu súng bắn điên cuồng vào tên vệ sĩ vừa bắn tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng đang toát ra từ cơ thể chị. Chị thật lòng yêu tôi, tôi biết điều đó, nhưng tham vọng của chị mãnh liệt hơn tình yêu chị dành cho tôi. Yuki...

Cơ thể tôi lạnh dần đi, máu lại loang ố làm bẩn chiếc váy trắng tinh tôi yêu thích, Yuki chầm chậm khụy gối bên cạnh tôi, chị ôm tôi òa khóc lớn như một đứa trẻ.

- Nezu...mi...đừng bỏ tôi...

- Yuki,...đừng khóc...em không muốn...nhìn thấy chị khóc...rất không phù hợp... Black-sama đã biết và đang đến đây,...chị hãy ngừng lại đi...

- Nezumi, hức...hức...

- Hứa với em!

Tôi yếu ớt, tôi khó khăn mong nghe được sự đáp ứng từ chị. Tôi biết yêu cầu này của tôi là quá phận, là quá đòi hỏi, nhưng tôi mong vì một chút tình cảm dành cho tôi chị sẽ đáp ứng.

- ....Nezumi,...tôi...tôi sẽ, vậy nên em đừng bỏ tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau du lịch Châu Âu như em vẫn muốn, được chứ. Xin em...

Tôi cười nhạt bỏ qua Yuki, tôi biết dù có nghe thêm thì thời gian của tôi cũng không trôi chậm lại, chỉ là, tôi luyến tiếc cùng đau đớn người này. Tôi cố quay người nheo mắt nhìn rõ Atsuko. Tay tôi với đến, vơ lấy không khí giữa khoảng không trống rỗng, mắt tôi tối sầm lại. Chị nắm lấy tay tôi, ấm quá.

- Mayu...

Chị không khóc, tôi càng đau đớn.

- Là em.

- Mayu, cuối cùng chị cũng tìm thấy em.

Chị bình tĩnh lạ thường, tôi thống khổ gào thét mong chị hãy khóc hoặc làm bất cứ thứ gì điên rồ cũng được. Làm ơn, làm ơn, em xin chị....Acchan của em....

- Ừm, em vẫn...chờ đợi....

- Cảm ơn em vì luôn chờ đợi chị. Em có thể chờ thêm một chút nữa được không?

Tôi không đáp bởi vì không còn sức lực, nhưng tôi nghĩ, đây là cái kết tốt nhất dành cho chúng tôi. Tôi đã cười, hơi thở khó nhọc rồi tắt lịm khi nghe vang lên giữa phòng một tiếng nổ khác. Tối mịt.

*****

Đôi cánh em vùng vẫy giữa bầu trời đêm rộng lớn thật rực rỡ. Hãy cho tôi theo cùng em nhé, tôi không thể bay nên tôi rất sợ, vì vậy tôi sẽ giữ tay em thật chặt, xin lỗi vì đã xiềng xích em bởi sự phiền phức của tôi. 

Chị yêu em, Mayu.



End.



Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

[22/01/2016] 5th Kouhaku + Request Hours 2016 + Ooku

Lâu quá không đăng bài cũng ngứa ngáy cái tay, nay đăng một lúc ba phần trong một bài đó là về : AKB Kouhaku 5th, Request Hours 2016 và phim Ooku của Mayu-tan.

Đầu tiên về Kouhaku trước. Chị được phân vào team Trắng - Sashi là đội trưởng - và có một màn đấu đôi với Sayanee. Lúc giới thiệu từng mem của team Trắng chị xuất hiện cuối cùng nên trong rất phởn, phấn khích đủ trò, vừa bước ra là nhảy tưng tưng trông rất yêu, như thể toàn sân khấu có mình chị tồn tại.
Nyan vs Yukirin trước này, sau đó là UZA do Miruki cen vs Must Be Now Jurina cen rồi mới đến phần vs giữa chị và Sayanee. Lúc giữa bài hình như chị bị đuối hơi thì phải, do câu dài quá trời hát không nổi :)))



Kết quả là chị thắng Sayaka thì phải (Sếp hát bài Migikita của Acchan, bài này hồi năm ngoái hay đâu á Mayu đã hát qua rồi :v).

Xong Kouhaku, giờ đến Request Hours 2016. Về RH thì ngày mai còn diễn một ngày nữa mà hôm nay chiếu Ooku, hi vọng ngày mai chị không bị màn MC tra khảo và chọc ghẹo.

Về RH 2016 thì chưa có link chưa xem được nhưng hình thì tràn lan ra rồi, có khá nhiều bài của chị được diễn nha, điển hình là 2 bài So Long! và Kokoro no Placard, còn có Labrador Retriever và Sailor Zombie này.






Okey, cuối cùng là Ooku. Cái này thì có nhiều điều để nói kinh khủng, không biết có thể nói đầy đủ ý không. Tôi chỉ muốn hình dung ngắn gọn trong vài từ thôi : hay, tuyệt, xúc động và bức bối.



Hay.

Hay ở chỗ cái biên kịch nó hay. Miyoko ngay từ đầu phim đã cho thấy là một nhân vật bị chèn ép và muốn ngoi lên có được quyền lực. Người có quyền cao hơn thì muốn lợi dụng cô làm con cờ để tìm cho chính mình một con đường dễ sống sau này, còn người tin tưởng cô thì bị cô tìm ra điểm yếu để lợi dụng. Nhân vật mà Erika truyền tải đến cho khán giả là một người phụ nữ ham mê quyền lực, làm tất cả để có được quyền lực dù ngay cả khi chính bản thân không thích. Như cô muốn, quyền lực đã có được, Miyoko trở thành một phi tần được sủng ái nhất hậu cung.

Sau nhiều sóng gió và phải đối mặt với biết bao sự nhơ nhuốc, đen tối ở hậu cung để rồi gặp được Oshima - một phi tần mới vào cung chưa được sủng hạnh, một cô gái trẻ mạnh mẽ và thuần khiết - khiến Miyoko rung động. Trong đêm thị tẩm, ở bên cạnh tướng quân mà lòng cô chỉ nghĩ đến Oshima. Đợi tướng quân ngủ say cô đã lẻn sang phòng Oshima, từ đó bắt đầu cho một mối quan hệ cấm kị trong lịch sử.


Tuyệt.

Tuyệt ở đây là diễn xuất xuất thần của Erika và vai diễn ấn tượng của Mayu. Hai người thật sự đóng rất đạt và hoàn toàn hóa thân vào vai diễn của mình.

Erika thì không cần nói, tôi muốn khen Idol của mình - Mayu Watanabe cơ. Đây có thể nói là vai diễn để lại dấu ấn trong lòng tôi nhất sau vai Nezumi - một con chuột đểu cáng, thích lợi dụng người khác và cũng là điểm bắt đầu cho việc quyến rũ tôi oshi chị ấy :)))

Ban đầu, thần thái toát ra ở Oshima là một cô gái mạnh mẽ, không xiểm nịnh và thuần khiết. Sau đó cô rơi trò chơi tình yêu với Miyoko. Oshima hoàn toàn chiếm trọn sự tin tưởng cũng như trái tim của Miyoko, cả hai trao nhau mọi thứ. Từ nụ hôn, cái nắm tay, cảnh tắm chung tới ánh mắt trìu mến của Miyoko dành Oshima đều rất thật. Thật đến mức tim tôi cũng muốn rung động theo.

Nghe đâu một cảnh hôn phải quay lại khá nhiều lần vì Mayu còn vụng về nhưng sau đó cả hai thật sự nhập tâm vào nhân vật của mình khiến những cảnh đụng chạm trở nên rất tự nhiên, ngay cả hôn cũng không còn e ngại.

Đây có thể xem là bước ngoặt đánh dấu sự nghiệp diễn của Mayu. Phim cổ trang, phim đồng tính trong lịch sử :)))

Xúc động.

Xúc động vì tình cảm của Miyoko dành cho Oshima thật sự rất sâu. Chưa từng yêu nên khi yêu cô như trao đi cả con tim nhưng kết cục lại không như ý niệm.

"Em là động lực sống của tôi."

Một tập phim buồn khiến người xem không tránh khỏi đau lòng, xót xa.

Bức bối.

Tôi cực kì khó chịu về cái kết. Khi bị Oshima từ chối, Miyoko đã đâm chết người mình yêu mà trước đó vẫn chưa kịp nói ra "Chị cũng yêu em".

Theo phân tích, có lẽ Miyoko là một yandere chính hiệu :)) đùa nhưng thật!

Về phần Oshima, sự thật, theo cá nhân tôi thấy Oshima có tình cảm với Miyoko nhưng vẫn chưa chắc chắn. Nếu không thì ngay từ đầu cô đã không để Miyoko chạm vào mình và cảm thấy khó chịu khi được gọi thị tẩm. Nhưng do cô sợ hãi, sợ hãi bản thân rơi vào điều cấm kỵ, sợ hãi không tin vào tương lai và không dám đối mặt với tình cảm, để rồi ngay cả lúc nhắm mắt lời muốn nói chưa thể nói thì đã tắt thở.

Đây là điều khiến tôi bức xúc khi xem hết phim, còn cả nhạc phim, ta nói nó đau lòng từ phim đến nhạc phim.

Tóm lại, đây là một tập phim hay. Phim Hậu Cung là một bộ phim lịch sử mà tôi đã cùng gia đình xem mỗi tối trước đó nên khá yêu thích phim, giờ lại được xem một tập SP do chính Idol củ mình đóng nên cảm thấy rất vui. Đánh là 4/5 đi, vì kết thúc buồn T^T.


Khi phim được phát sóng, các chị em nhà 48 đều kéo nhau xem phim của Mayu rần rần cả lên, nào là twitter, nào là 755 đều đề cập đến.

Yuki thì khóc lóc vì phim hay còn thu lại cả phim để coi, Nyan thì ngạc nhiên : "Ma, Mayu-chan @.@", Rena thì hóng phim thì từ lúc mới hay tin nên rất thích phim, Sashi thì khen : "OshimaMayuyu, tôi đã sốc, Nữ diễn viên-san",....nhà SKE, NMB, HKT đều có mem xem phim của chị và phản ứng hầu như đều là sốc cùng ca ngợi.

Hây dà, phim hay mà đau lòng quá, nếu như Oshima không chết thì kết cục cũng chẳng mấy tốt đẹp khi mọi chuyện vỡ lỡ. Thôi, để chính người mình yêu giết chết còn hơn bị sỉ vả và bêu đầu trước thành.

Nhạc phim Make Me Complete do BoA thể hiện.







[Lạc Giữa Âm Dương] Chương 5


___________________________

Yuki chậm rãi mở rộng cánh cửa từ từ đặt chân vào như thể sợ có cái gì đáng sợ bất thình lình xuất hiện trước mặt. Thấy bạn mình có vẻ đề phòng, Rena cũng mon men nấp sau lưng Yuki.

- Chậc chậc, hai cô gái trẻ các người thật chậm chạp. 

Phía sau gáy chợt có hơi lạnh phả nhẹ đến khiến Yuki giật bắn người.

- AAA!!! Làm giật hết cả hồn.  

- Ke ke ke, xin lỗi nhé, mời vào trong.

Liếc liếc con mắt nhìn cô gái có dáng người cao gầy đi trước, Yuki quay sang gọi Rena nhưng không thấy đâu, chắc lại bị làm cho hoảng sợ chạy đi mất nữa rồi.

- Yên tâm, xung quanh đây an toàn, bạn cô sẽ ổn thôi.

- Hử? Ý chị là Rena? - Yuki lập tức nhíu mày, đại não bắt đầu suy nghĩ. Không biết người này với Sama có quan hệ gì?

- Ke ke ke. - không trả lời nghi vấn của Yuki, cô gái cao gầy nom rất sành điệu vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế đẩu rồi chỉ chỉ tay vào chiếc ghế đối diện ý bảo Yuki mau đến ngồi xuống.

Bây giờ, căn phòng tối om trước đó lờ mờ xuất hiện những đốm sáng li ti, sau đó là cả căn phòng đều tràn ngập ánh sáng.

- Thật đẹp ~!

- Ồ!? Ke ke ke, cô gái trẻ này, coi bộ ta và cô hợp khẩu vị lắm đó, ke ke ke.

Yuki đưa mắt nhìn toàn bộ cửa hàng Xương Người, ừm, ngoài từ một ít ánh sáng nhỏ nhoi để thu hút khách hàng thì chỗ nào cũng nồng nặc mùi u ám và thập phần quỷ dị. Nhưng, thật sự là rất đẹp. Phía trên trần là dàn đèn pha lê tím mờ ảo huyền bí, bên trái là quầy bar với mặt bàn đen nhẵn bóng, sau quầy là một bức tường đá hay gỗ gì đó mà Yuki không thể xác định được chạm trổ khắp các hình thần quỷ đan xen. Bên phải treo lủng lẳng vô số những bức tranh lớn nhỏ với nội dung gần như chỉ có một là 'sự sống và cái chết' đầy tính nghệ thuật và lôi cuốn. Sau lưng nơi cô gái cao gầy đang ngồi là cánh cửa gỗ có rất nhiều xích khóa,..cuối cùng, tầng hai của cửa hàng hoàn toàn tối đen như mực. 

-  Mau đến đây. - cắt ngang sự hiếu kì của Yuki là tiếng gọi của đối phương.

Yuki nhấn nhấn chiếc đệm gối rồi cẩn thận ngồi xuống. Trái ngược với ý niệm đề phòng, mắt cô nhìn thẳng đối phương không chút e ngại, sợ sệt.

- Chị biết tôi đến để tìm Sama phải không? - Yuki nhìn tách trà trong suốt nhưng không uống.

- Ke ke ke~

- Vậy bà ấy có ở đây không?

- Ta chính là Sama.

- .....

- .....

- Ha ha, chị thật vui tính...

- Ke ke ke~

Yuki bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, điệu bộ của người đối diện tuy không nghiêm túc nhưng cũng không giống đang nói đùa, đôi con ngươi màu nâu lại ánh lên sắc đỏ nhạt, giọng cười như tiếng răng rít vào nhau,... A!

''Chị ấy sẽ tức giận nếu bị chê già đấy.'' - Mayu đã nói thế trước khi bỏ về. 

- SAMA!!! - tiếng cánh cửa bị thô bạo đẩy vào.

Yuki ngoái đầu ra sau ghế nhìn, thì ra là khách đến mua hàng. Người vừa đến là một cô gái trẻ tầm hai mươi đổ lại không hơn, mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm nâu, trang phục mang hơi hướng Vintage nhưng lại không phải. Giày lười!? Phong cách thật tệ. Bỗng nhiên cô gái nhìn về phía Yuki khiến Yuki run nhẹ bàn tay, mồ hôi vừa đổ.

Vừa rồi,...là mình nhìn nhầm hay gương mặt của cô ấy....bị nát bươm!!!

Yuki dụi mắt nhìn kỹ một lần, lần này mọi thứ đều bình thường. Mariko thấy sắc mặt Yuki khẽ biến thì cũng không cười nữa mà buông chiếc bánh quy đang dang dở xuống.

- Yup yup, ta đây, ây dà, Kashiwagi-san ngồi chờ ta một chút. - cô phủi phủi vạt áo hai tay chống gối ngồi dậy.

- .....được. - Yuki vẫn chưa thể tin vào mắt mình. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, mặt của cô ấy.... 

Bên ngoài quầy hàng, đứng cạnh Mariko, cô gái trẻ huyên thiên không ngừng, Yuki không quay đầu mà dựa sát vào ghế, mắt nhắm hờ tranh thủ nghe ngóng.

- Miichan cưng, ta nói rồi, ta không thể bán 'nó' cho em được, đấy là hàng cấm. - Sama vuốt vuốt cằm.

- Hàng cấm thì chị còn nhập về làm cái gì. Mau bán cho em đi mà, nha, đi mà Sama! - nói không được, năn nỉ không xong, Minami quyết định giở trò làm nũng. Mắt cô vốn to tròn xinh đẹp nay lại ngân ngấn nước khiến gương mặt khả ái càng khả ái thêm.

- Chậc chậc, thật hết cách với em, về đi, TA - KHÔNG - BÁN! - Mariko phất tay một cái Minami lập tức bị gió thổi bay ra khỏi cửa.

- Sama, em ghét chị. - nói xong Minami dùng chân đạp một phát vào cửa rồi hậm hực bỏ đi.

- Con bé chết tiệt, hỏng cửa của ta!

Quay trở lại buồng tiếp khách, Yuki chép miệng cười : "Đây là tiệm bán thuốc?"

- Ke ke ke, cô gái trẻ, cô có hứng sao?

- Không.

- Chậc chậc, tiệm của ta kinh doanh đa dạng các mặt hàng, muốn gì cũng có không chỉ riêng thuốc. Bất quá chỉ dành cho người chết, ke ke ke ~

- Tôi biết.

- Mắt cô càng ngày là tốt đó, Yuki-san, ke ke ke ~

- Sao?

- Ta có nói gì sao?

Yuki lắc nhẹ đầu, tính cách của Sama và Mayu nhìn sao cũng thấy giống nhau, đều quái đản và khó ưa.

- Chị thật sự là người hôm đó?

- Còn ta nào trên đây nữa sao, ke ke.

- Vậy chị rốt cuộc là gì? Người hay ma?

- Ta sao, ke ke, ta là cầu nối giữa người sống và kẻ chết, cô đoán thử xem. - Mariko cầm mẫu bánh hình khúc xương lên ăn ngon lành.

- ....shinigami (*) ? - Yuki chau mày.

- Bingo, tiểu thư thông minh lắm. Có muốn ăn bánh không?

Khen xong rồi cho mẫu bánh hình khúc xương, mặt Yuki hơi giật giật.

Tôi đâu phải là chó !

- Đừng vòng vo nữa, chuyện hôm đó ở nhà tôi, chuyện về Rena mau nói cho tôi biết.

- Bình tĩnh nào, hãy học hỏi Mayu đi, con bé rất biết chờ đợi đấy, ke ke ke.

- ...liên quan gì đến em ấy.

- Ấy chà, không phải hai đứa rất hợp nhau sao?

Hợp cái con...mắt chị.

- Được rồi, tôi không có nóng nảy gì cả, tôi chỉ lo cho Rena.

- Ke ke ke, thật ra, ta không biết gì về Rena-chan cả. - Mariko trưng ra bộ mặt ngây ngốc tỉnh ruồi.

- ....nói tiếp.

- Thông tin về Rena ta vẫn chưa tìm ra nhưng sắp có manh mối.

- ....vậy nên?

- Nên cô hãy kiên nhẫn chờ đợi.

- Haiz...điều kiện? - Yuki day day hai bên thái dương.

- Ke ke ke, Yuki-chan rất thông minh đó nha. Vì phải đi thu thập thông tin nên cửa tiệm chắc chắn không thể hoạt động thường xuyên, mà như vậy thì ta sẽ bị lỗ vốn và mất rất nhiều khách, ke ke~

- Được, Rena giao cho chị, mấy việc này cậu ấy làm tốt hơn tôi.

- Còn một điều kiện nữa.

Yuki nhìn vẻ mặt nham hiểm của Sama mà sởn gai ốc : "Chị nói luôn đi, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kinh tởm đó."

Mariko chồm người đến nói khẽ từng chữ vào tai Yuki : "Giúp ta thu nhập linh hồn."

_____________________

Bước ra khỏi tiệm Yuki thấy Rena đang đứng ở sạp báo bên cạnh chân vẽ vòng tròn trên nền đất, một bộ dáng như bị thất tình.

- Cậu đã đi đâu thế? - Yuki phụng má hỏi, cứ hễ có chuyện gì là Rena đều co giò chạy trước một mình, trăm lần như một. May là nguy hiểm chưa từng xảy ra, không hiểu sao cô có thể kết bạn với một con người nhát gan như vậy.

- Không có gì...sao rồi, có gặp được Sama không?

- Ừm, mình gặp rồi. Mà này, ngày mai cậu đến đây đi, bắt đầu làm việc.

- Làm việc?

- Ừm, điều kiện trao đổi để Sama tiết lộ thông tin cho chúng ta là cậu phải ở đây làm việc... - ngưng một chút Yuki nói tiếp - ...không lương.

- .......

- Này Rena, cậu có đang nghe mình nói không? - Yuki ép hai tay lên mặt Rena kéo sát về phía mình.

- Mình có nghe thấy mà.... - nói xong, Rena lại biến mất để lại Yuki cùng màn đêm lạnh lẽo.

- Rena...cậu ấy sao vậy? A, mình phải về nhà một mình sao?

___________________________


Cùng lúc đó tại nhà Mayu.

- Bà nội, cháu về rồi. - Mayu tay xách túi to túi nhỏ cởi giày bước thẳng vào bếp.

- Mayu-chan về rồi đấy à, cháu đã ăn tối chưa, để bà dọn cơm cho. - Oba-chan nhìn đồng hồ treo trên tường rồi mặc vào tạp dề.

- Cháu ăn rồi, một người bạn đã mua gà cho cháu. Còn ông, không phải hôm nay ông phải ở lại gác đền sao?

- À, Rino-kun trông thay ông rồi. Mayu-tan có bạn thật tốt, lần sau hãy mời bạn đến nhà ăn cơm. - Oji-chan cầm trên tay cái khăn lau bàn lau tới lau lui, miệng không ngừng nhắc 'nhớ mời bạn về nhà'.

- Sashi?.... Có lẽ là được, lần sau cháu sẽ mời, của hai người này. - Mayu đặt túi gà lên bếp rồi đi lên phòng.

- Ý ông là người mua gà cho.... - Oji-chan quay lại thì đã không nhìn thấy Mayu đâu.

Căn phòng gọn gàng được bày trí đơn giản, không màu mè, không nữ tính, gam màu xanh nhạt chiếm chủ đạo gian phòng, nhìn rất thoáng. Mayu cởi áo khoác treo lên giá rồi tiến đến bàn học lấy từ trong ngăn tủ ra một xấp hình và một chiếc máy ghi âm.

Ngày mai là thứ 2 nhỉ. Không biết trong khoảng thời gian mình vắng mặt có gì xảy ra không, mình chẳng nhận được tin nhắn nào từ đàn em cả.... Mà Sashi, chị ta làm gì ở đây chứ? Gác đền, thật nực cười, từ khi nào mà chị ta có hứng làm mấy việc 'nhàm chán' này. Xem ra, hẳn là có chuyện vui yêu đời gì rồi.

Mayu cong khóe môi, rút điện thoại ra : " Mita-kun, là tớ Mayu đây, bài tập 'của tớ' thế nào rồi?"

- Ồ, vậy nhé, cậu thật tốt khi giúp tớ hoàn thành hết bài tập thuyết trình. Mà gần đây ở trường có chuyện gì vui không?

- .....

- Thật kinh khủng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. - Mayu dựa lưng vào tường, tay lướt qua từng cuốn sách trên kệ : Conan, Doraemon, Gintama,...rồi tay dừng lại ở Death Note.

- .....

- Ngoài tớ ra cậu đã nói chuyện này cho người khác?

Bên kia đầu dây im lặng một chút rồi lập tức phản bác : "Không hề, chuyện này ngoài tớ và cậu ra không có người thứ ba, tớ thề..."

- Được rồi, tớ tin cậu mà. Nhưng nếu có kẻ thứ ba biết chuyện cũng chẳng sao, ha ha. - tiếng cười khô khan.

- .....

- Tất nhiên rồi, lời hứa của tớ hoàn toàn đáng tin tưởng, 'chuyện đó' tớ sẽ không nói với ai cả.

- .....

- Mita-kun này,...sẽ tuyệt hơn nếu cậu tự mình cùng Miho-chan đến bệnh viện đấy. Đứa nhỏ thật đáng thương nếu như ngay cả lúc nó chưa kịp hình thành mà đã bị hắt hủi bởi ba của nó, được được, tớ không nói nữa. - Mayu nhếch miệng, tư thế vẫn điềm nhiên lật từng trang truyện tranh như thể cuộc trò chuyện này chỉ là một cuộc tán dốc bình thường giữa những người bạn.

- .....

- Được, cậu ngủ ngon nhé, Mita-kun! - cô tắt máy, hình điện thoại tối đen sau đó sáng lên với hình nền một con cáo trắng.

Mayu thả điện thoại rơi tùy ý trên giường rồi vươn vai bước vào phòng tắm. Tiếng nước róc rách trong phòng, bên ngoài điện thoại hiển thị một tin nhắn mới.

Từ X-chan. 

(*) Shinigami : tử thần.

Hết chương 5.