Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

[26/12/2015] Phim Mới Đầu Năm 2016/1

Đầu năm 2016, tức là tháng 1, Mayu sẽ tham gia một bộ phim điện ảnh được chiếu vào khung giờ chính trong ngày. Sáng nay, tôi vừa mở facebook cùng twitter lên là sốc nặng, 5h sáng gào thét như một con điên *quằn quại* (22/1 -29/1, tầm 9h mấy tối).

Vui vì chị nhà tham gia phim mới, buồn vì phim có *e hèm*, rồi chưa nói tới, lao lực vì phim như vậy, không biết có giống năm ngoái mà vụt mất No.1 không? T^T (thực ra cũng chẳng quan tâm lắm đến SSK, chỉ lo chị bị mệt).

Một số hình ảnh phim. Bộ phim tên là Ooku, có sự tham gia của Mayu Watanabe và Erika Sawajiri, nói về một tình yêu bị cấm đoán...hức, có hôn môi này, có H-sence này, trời ơi, bảo tôi phải sống sao đây, bảo bối à ~!



...trang phục và điệu nhảy truyền thống của Nhật...



...không muốn thừa nhận nhưng...Mayu của tôi là công!!!!



Phải nói, Mayu dạo này chịu chơi lắm, học múa đồ (dù cơ thể cứng ngắt, chắc khó lắm đây), mặc trang phục truyền thống đồ, đóng H-sence đồ... Mong là phim được đánh giá cao, và mong chị nhà cũng chú ý sức khỏe một chút. Chớ để sụt cân trầm trọng như năm ngoái.

Nói về tạo hình nhân vật một chút : về tạo hình thì, Mayu vuốt mái lên hết rất dễ thương, nhưng mà khổ nỗi, trang phục và cách búi tóc không hợp, mái đầu trông có vẻ nặng (mặc dù đã cắt tóc).

Vậy thôi, chúc bộ phim của chị thành công và đạt rating cao ngất ngưỡng vì lượt view của những shipper mong thuyền nhà mình đừng sập (trong đó không có tôi đâu ^_^).



Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

[Lạc Giữa Âm Dương] Chương 2



_________________________________


Vào một ngày nọ tháng 8. Khí trời nóng hừng hực khiến cho người ta như muốn phát điên. Nhưng điên rồi thì sợ bị nhốt vào viện nên chỉ có thể cắn răng, vạch áo khoe bụng trước gió cho đỡ bực. Ngoài đường thưa thớt bóng người ngoại trừ mấy con mèo đang cùng nhau vùng vẫy dưới nắng, chốc chốc lại có tiếng 'ring~ ring' xe đẹp từ bác bảo vệ đi tuần tra. Một buổi trưa xem như yên ả.

- Anh Kito, anh dẫn em đi đâu vậy? - Yuki nhìn người thanh niên mái tóc nâu hạt dẻ đang nắm lấy tay cô trước mặt, cười ngây ngô hỏi.

Anh Kito tốt lắm, biết cô không có bạn chơi cùng anh thường hay đến làm bạn với cô. Cô không thể nhìn thấy mọi người, khi nghe cô buồn bã nói anh chỉ cười xòa cô rồi lại kể cho cô nghe những chuyện thường hay xảy ra trong vùng. Nào là bác hàng xóm cạnh nhà anh có mái đầu hói cua, mặt lúc nào cũng cau có nhưng tính tình lại rất tốt, đôi khi lại rất nhiều chuyện. Rồi đến cửa hàng tiện lợi anh hay đến, ở đó có máy điều hòa miễn phí, nhiều lúc tìm đại một góc nào đó trong cửa hàng rồi nằm ngủ cũng được. Sau đó, anh vẽ ra trong đầu cô hình ảnh những buổi sáng tinh mơ, mọi người đã dậy từ sớm, cùng nhau tập thể dục, rồi cùng nhau làm vệ sinh khu phố vào mỗi cuối tuần. Đến tối thứ năm tuần đầu tiên mỗi tháng, ở sau khu nhà tập thể thường tổ chức những buổi tiệc đêm, kiểu như hội chợ rất vui,... Và còn rất nhiều điều thú vị khác nữa, tất cả đều liên quan đến 'con người'.

- Ừm, bí mật, đến đó rồi em sẽ biết. - Kito dịu dàng xoa đầu Yuki. Theo đánh giá của một cô nhóc 9 tuổi, Kito là một anh trai hóm hỉnh, tốt bụng, rất biết cách săn sóc người khác, là mẫu chàng trai hoàn hảo phù hợp với mọi lứa tuổi.

Yuki thầm nghĩ, nếu sau này lớn lên, có một người giống anh Kito, có thể ở bên cạnh bầu bạn, quan tâm chăm sóc, có thể chấp nhận một người như cô, vui vẻ cùng nhau nắm tay đi qua cả một đời người thì dù cho mù cả đời cô cũng nguyện ý.

- À mà khoan, mù??? - Yuki bật cười khanh khách, khiến Kito lắc đầu.

Đứa trẻ này lại suy nghĩ những điều không đâu nữa rồi !

Chạy hết một con phố dài, đâm thẳng đến ngọn núi sau trường học, rồi đi đường tắt đến bệnh viện. Bây giờ là giữa trưa, mọi người đều trú trong nhà, ngay cả những bác nông dân cũng ngưng trồng trọt mà trùm khăn vào nhà nghỉ, con đường thưa thớt đến lạ kì.

Hai anh em chạy đến hàng rào sau bệnh viện. Yuki giật thốt, khẽ kêu.

- Anh Kito, chúng ta không được phép vào đây...papa em...

- Không phải lần trước em nói chơi ở bờ hồ rất vui sao?

- Nhưng mà bây giờ nó bị cấm rồi, chúng ta không thể leo qua được cái hàng rào này... - Yuki ngước nhìn cái rào sắt cao hơn 3 mét. Đừng bắt cô nghĩ, cô không muốn leo đâu, cô sợ độ cao.

- Không sao, em xem này!

Nói rồi Kito áp sát hai lòng bàn tay mình vào hàng rào, anh khẽ gồng mình lên một chút, có ánh sáng nhẹ, chưa đến 30s sau, trên rào chắn hiện ra nguyên một lỗ to tướng. Vừa đủ cho Yuki lách người vào.

- Woa~ thật tuyệt! Anh Kito có phép thuật? Thật tuyệt vời! - Yuki há hốc mồm, không ngừng khen ngợi Kito. Hơn nữa, còn chủ động nắm lấy tay anh, lật qua lật lại xem xem có gì khác lạ không. Bất quá không có gì quái lạ.

Ngược lại, trước thái độ của Yuki, Kito rất ngạc nhiên. Con bé không sợ mình...con bé có thể tùy ý chạm vào mình...

- Anh ơi, mau chui qua nhanh lên, kẻo có người bắt được thì nguy lắm á! - đằng này, Yuki không biết tự khi nào đã cởi phăng đôi giày búp bê xinh xắn, xoắn xoắn ống tay áo, ngồi phịch xuống bờ hồ nghịch nước.

Kito chỉ khẽ cười. Anh đã biết. Yuki thật đặc biệt.

- Anh xem này, nước thật mát! Woa~ xem này, xem này, nắng chiếu vào nhìn đẹp ghê. Lấp lánh~ lấp lánh! - cô vui vẻ, hồn nhiên như một chú chim non vừa được xổ lòng. Kito thích thú quan sát biểu hiện của cô...

...đến khi một bóng đen xuất hiện.

Bóng đen cao lớn xuất hiện phía sau lưng Yuki nên cô không chú ý. Hắn khoác một chiếc áo choàng trông cũ kĩ và rách nát, đầu đội một chiếc mũ bucket đen to tướng, che gần hết cả khuôn mặt đáng sợ, trên tay là một cây gậy dài, nom được đúc từ xương người, xung quanh treo chi chít những mắc xích cùng lục lạc. Mỗi lần hắn bước đi, hay nói chính xác hơn là lướt, tiếng 'leng~ keng~' lại vang lên. Một thứ âm thanh ma quái, âm thanh của 'Tử thần'.

Mặt Kito tái mét... Anh xoay người bỏ chạy, để lại Yuki nơi đó. Vì anh biết hắn ta không thể làm hại được 'con người'. Nhưng anh đã lầm,...và đó là chuyện của nhiều năm sau, khi mà Yuki đã trưởng thành.

- Hử??? Chú là ai vậy? Anh Kito đâu rồi? - Yuki có cảm giác lành lạnh nên muốn về nhà. Xoay người lại thì thấy trước mặt là một ông chú to bự, đem nhẻm.

Bóng đen vô cùng ngạc nhiên. Hắn trợn to con mắt trắng dã lườm Yuki khiến cô hoảng sợ thụt lùi về sau vài bước.

- Chú...chú là ai vậy? Chú...đừng đến đây nha...chú mà đến...thì cháu, thì cháu sẽ la lên đó. Papa cháu là bác sĩ, chú mà làm đau cháu, cháu méc papa đó... - cô vừa nói vừa lùi. Giọng nói run rẩy nghe nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.

Bóng đen vẫn hằn hộc nhìn Yuki như thể muốn ăn tươi nuốt sống sinh vật bé nhỏ yếu ớt trước mặt. Trong miệng phát ra những từ kì lạ "ki... ke ki...ke...", nghe hệt tiếng răng nghiến vào nhau. Hắn đang vươn tay lên phía trước thì nghe một tiếng hét từ sau lưng.

- AAA, YUKI-CHAN!!!!!!! - là một nữ bác sĩ.

Bóng đen biến mất trong tíc tắc. Đồng thời Yuki giật mình trượt chân ngã nhào xuống hồ nước.

___________________________________________

Sáng hôm sau.

- Chào buổi sáng. Yuki-chan, cháu cảm thấy trong người như thế nào rồi? 

- Chào buổi sáng. Cháu cảm thấy bình thường ạ! - không thể nhìn thấy vị bác sĩ kia nên chỉ có thể dựa vào âm thanh để xác định phương hướng, Yuki gật đầu chào lại.

- Ha ha, bình thường là như thế nào đây? Để bác kiểm tra cho cháu chút.

Kiểm tra xong Yuki liền lập tức đòi về nhà. Cô không quen ở bệnh viện, nồng nặc mùi thuốc quá. Phu nhân tất nhiên không kịp ăn sáng lật đật cho người đi đón Yuki về.

Căn biệt thự ồn ào một hồi cũng yên tĩnh trở lại. Dưới sự lo lắng 'quá mức' của bà Kiyoko, Yuki cảm thấy cực khó thở. Ai biểu cô sinh ra làm con nhà giàu chi cho mệt.

- Yuki, tại sao ngày hôm qua con lại bỏ đi mà không nói tiếng nào? Có biết ba mẹ lo lắng lắm không? Lỡ ra đường, gặp phải người xấu thì sao đây? Mất con thì ba mẹ phải làm sao đây? - nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua, tâm bà lại đau thắt. May mà có người đến kịp, nếu không...bà không dám nghĩ.

- Kìa em, con nó mới vừa về mà, từ từ thôi. 

- Con xin lỗi vì làm mẹ và papa lo lắng...nhưng con không có đi một mình mà! - cô vui vẻ cười. Trên tay, con thỏ bông bị cô ôm chặt đến mức muốn lòi cả con mắt.

- Yuki, con vừa nói gì? Con không đi một mình? - viện trưởng nhíu mày.

Giọng Yuki xìu lại : "Vâng...con đi cùng...anh Kito." - cô len lén đưa mắt nhìn mẹ, cô rất sợ mọi khi nhìn thấy papa cô nghiêm túc như thế này. Bình thường ông rất dịu dàng cơ mà...hu hu.

- K-I-T-O? - ông gằn từng chữ một. Bà Kiyoko thấy vậy đánh nhẹ vai ông một cái. Ánh mắt ngụ ý : Đừng làm bảo bối sợ, không em giết anh!

Ông Yuuhei hắng giọng, chỉnh lại tư thế của mình. Ngồi khụy một chân xuống bên cạnh con gái. Lần này, ông nhẹ nhàng hơn.

- Yuki, con nói cho papa biết, 'anh Kito' mà con vừa nói, rốt cuộc là ai? Papa có quen biết không?

- Vâng, anh Kito rất tốt bụng, anh ấy thường hay đến chơi với con!

- Thường chơi với con? - bà Kiyoko suy nghĩ, Yuki khi nào thì ra khỏi nhà mà không có bà bên cạnh để đi chơi với 'anh Kito'. Hơn nữa,...Yuki có thể thấy sao?

- Yuki ngoan, con hãy nói thêm cho papa nghe nào?

- Nhưng anh Kito nói, con không được kể cho ai nghe về việc con chơi cùng anh ấy...con đã hứa.

- Yuki ngoan, vậy là con không biết gì về 'anh Kito' à? - ông Yuuhei khiêu khích, Ông quá hiểu tính tình 'công chúa' nhà ông rồi còn gì.

- Hừm, papa xấu, ai nói con không biết. Anh Kito rất dễ thương nha, anh ấy có mái tóc màu nâu hạt dẻ này, cao ráo này, trên cổ tay anh ấy còn có một vết sẹo dài nữa, rất xấu xí, rồi anh ấy thường hay bận đồ,...bận đồ màu gì ấy...

Bên kia Yuki đang thao thao bất tuyệt, thì bên đây, ông Yuuhei mặt trầm ngâm, bà Kiyoko thì choáng váng cùng kinh hãi,...

- A, anh ấy mặc đồ của bệnh nhân a~ giống y chang bộ đồ trong sách giới thiệu của papa á!!!

Tờ báo sáng hai tháng trước. Ayame Kito. 17 tuổi. Đã mất. Nguyên nhân : mất máu quá nhiều (do cắt cổ tay tự vẫn).

Ông bà Kashiwagi toát mồ hôi lạnh. Yuki, Yuki...không thể thấy được người bình thường, nhưng...có thể nhìn thấy người đã chết.

Hết chương 2.






Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Mayu Watanabe's




__________________________________________________








[Lạc Giữa Âm Dương] Chương 1




___________________________________________

Kashiwagi Yuki, con gái của viện trưởng một bệnh viện thuộc vùng quê hẻo lánh, thưa thớt ở ngoại ô Kagoshima - một nơi mà dân số chỉ lên đến vài trăm. 

Kể từ khi sinh ra Yuki đã không bình thường, hay nói cách khác là bị dị tật bẩm sinh. Vừa chào đời cô đã không hề khóc nháo, phải khó khăn lắm nữ hộ sĩ mới buông tha cho cái mông trắng nõn của cô sau hai tiếng nấc the thé. Ông Kashiwagi không thích con trai, tính cách ông làm bác sĩ thật nhiều năm nên có hơi nội liễm, vì vậy khi nghe cấp dưới báo: "Là con gái, thưa ngài!" - lòng ông vui mừng khôn xiết. Sau đó, bỏ qua sự ngăn cản của vợ, ông đã cho bắt loa thông báo đến toàn thể cư dân sinh sống trong vùng, phu nhân viện trưởng vừa sinh, là một bé gái, tên đứa trẻ là Kashiwagi Yuki.

Gia đình giàu có, được cha mẹ thương yêu, dòng họ quan tâm, hàng xóm săn sóc, cứ tưởng cuộc đời của Yuki là một màu hường phấn tuyệt đối. Nhưng,..."Con gái ngài viện trưởng bị tật, cô bé bị mù,...". Phải, Kashiwagi Yuki bị mù bẩm sinh. Mà, cũng không hẳn là mù...chỉ là...

Năm 3 tuổi, Yuki vẫn chưa biết nói, dù một tiếng "ư, a" cũng chẳng thấy cô mở lời. Suốt ngày chỉ biết nhoẻn miệng cười, đôi mắt thì như dại, luôn vô định nhìn vào khoảng không. Bảo mẫu cảm thấy kì quái, bà cảm thấy đứa trẻ này thật khác người, cái gì cũng đều dễ chịu hơn người bình thường : dễ cười, dễ ăn, dễ uống, dễ ngủ, dễ bảo,...rất dễ thỏa mãn. Bà sống đến nay cũng gần 50, số trẻ nhỏ bà chăm sóc cũng không hề ít, nhưng...đứa trẻ như Yuki bà mới gặp lần đầu. 

Một ngày nọ, khi bà đang quét dọn phòng, Yuki ngồi yên một chỗ trong nôi miệng ngậm núm vú giả, ngây ngô nhìn bà. Cực lắm, Yuki là tiểu thư mà, nên phòng tiểu thư thì đâu hề nhỏ, quét dọn nửa ngày trời chỉ mới xong 2/3 căn phòng, khá vất vả. Như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, bà xoay lưng nhìn Yuki, cả hai cứ nhìn nhau như vậy cho đến khi Yuki cười, bà liền giật mình lạnh gáy một cái. Thật ra, Yuki không hề nhìn bà. Từ nãy đến giờ kể từ khi bà bước vào phòng, mặc dù ánh mắt cô luôn hướng về phía bà nhưng đồng tử thì không. Cô đang nhìn một thứ khác... Người bảo mẫu già tiến gần lại cô, dùng tay huơ huơ trước mắt đứa nhỏ...ánh mắt vẫn như dại...

Tối đó, sau khi đem chuyện ban sáng cùng với những chuyện tương tự xảy ra trước đó một lượt kể cho ông bà Kashiwagi nghe. Nghe xong, với kinh nghiệm bác sĩ lâu năm ngài viện trưởng khẽ chau mày rối rắm, còn phu nhân viện trưởng hốc mắt bỗng chốc ửng hồng. Hôm sau, ông đích thân kiểm tra cho Yuki. Sau kiểm tra, ông liền cho gọi những bác sĩ trong bệnh viện vào phòng họp. 

Kết quả kiểm tra : bình thường. 

Kashiwagi Yuuhei - đó là tên của viện trưởng. Trong giới y học, không ai không biết cái tên này, chỉ là ông không thích sự tấp nập và chạy đua vật chất trong phong cách làm việc tại các bệnh viện lớn thuộc Tokyo nên liền bỏ của chạy lấy người, đi về quê mở bệnh viện đa khoa. Vậy nên, vấn đề nhức đầu của Yuuhei khiến những bác sĩ khác quan tâm không thôi. Bọn họ nhìn tờ giấy xét nghiệm mà đầu đầy nghi hoặc nên một trong số đó mạnh dạn xin phép viện trưởng cho ông ta được xem qua Yuki. Tuy xót con, nhưng nghĩ đến lợi hại, Yuuhei phất tay bảo phu nhân ẵm Yuki đến phòng chẩn đoán não lần nữa. Kết quả y đúc ban đầu : bình thường. Không có bất cứ dấu hiệu bị tổn thương não nào, đồng tử cũng co dãn theo sự kích thích từ máy quét, điều đó cho thấy mắt vẫn có khả năng hoạt động bình thường... 

Trong phòng họp không khí như ngưng đọng. Vậy rốt cuộc, nguyên nhân do đâu? Yuki là bị tật bẩm sinh sao? Do di truyền? Tất nhiên không phải? Do trong quá trình mang thai, thai phụ bị sốc tâm lý hay bị qua chấn thương dẫn đến động thai? Tất cả liếc mắt nhìn sang viện trưởng, sau đó lắc đầu, vấn đề này càng không thể xảy ra.

Cuộc họp cứ như vậy rơi vào trầm mặc hết nửa tiếng đồng hồ, để rồi, một nữ bác sĩ trẻ tuổi vừa ra trường không lâu e dè đưa ra kết luận : "Tiểu thư Kashiwagi về cơ bản mà nói thì không thể nhìn thấy những vật 'sống'..." - nhớ đến ban nãy, Yuki còn có thể dễ dàng xác định vị trí của 'chong chóng tre' rơi xuống mà bắt lấy.

Yuuhei : "Ý cháu là gì?"

Nữ bác sĩ : "Viện trưởng, ý của cháu là có những việc mà ngay cả khoa học không thể chứng minh được, tiểu thư Yuki có thể rơi vào trường hợp như vậy."

Phu nhân siết tay chặt lại, ôm Yuki sát vào lòng lắc đầu nhìn viện trưởng.

Yuuhei : "...Kiyoko,...anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với con!" - ông nhìn phu nhân bằng ánh mắt kiên định. Sau đó như chấp nhận tạm thời giả thuyết của người bác sĩ trẻ, ông dõng dạc nói với mọi người.

- Chuyện ngày hôm nay, không thể truyền ra bên ngoài. Nội dung cuộc họp là bí mật. Nếu như có người truy hỏi, cứ nói... - ngưng một chút, ông khó khăn gằn từng chữ một : "Con gái tôi không thể nhìn thấy gì."


Vài năm sau đó. Khi mà tin tức về 'con gái ngài viện trưởng' không còn là tiêu điểm của người dân nữa, chuyện cần đến, rồi đã đến.


- Yuki, Yuki, con đâu rồi? Kashiwagi Yuki!!! - phu nhân viện trưởng chạy khắp nơi, dáo dác tìm con.

Lúc nãy, bà chỉ vừa đi vệ sinh một chút, quay lại, chẳng thấy Yuki đâu. Cũng thật là, một đứa nhóc 9 tuổi, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, hơn nữa,...mắt lại không nhìn thấy gì thì có thể đi đâu được chứ. Căn biệt thự bình thường vốn im ắng, nay lại bị một trận bát nháo làm xáo trộn hết lên. Gà chó đều bỏ đi...

- Kiyoko, có chuyện gì vậy em ? Yuki đâu? - ông Yuuhei đang ở bệnh viện thì có điện thoại đánh tới, quản gia bảo chẳng thấy Yuki đâu. Ông ngay lập tức chạy về nhà. Ừm, là chạy bộ...ông quên mất chính mình lái xe đi làm vào buổi sáng.

- Em,...Yuki, con bé không thấy đâu nữa?

- Tại sao lại không thấy, em bình tĩnh trước đã, ngồi xuống nào. - viện trưởng vừa nói vừa xoa lưng, giúp phu nhân lấy lại bình tĩnh, quay sang người làm trong nhà : "Mọi người hãy chia nhau ra tìm, con bé không thể đi xa được,..." - ngưng một chút, ông lại tiếp : "Tìm cả ở bờ hồ sau bệnh viện của tôi!".

Mặc kệ không hiểu vì sao viện trưởng lại bảo vậy, mọi người vẫn làm theo. Phu nhân muốn tự mình đi tìm con gái. Theo linh cảm của bậc làm cha mẹ, cả hai nghĩ ngay đến chuyện xảy ra mấy tháng trước. Yuki từng một mình đứng trước bờ hồ, đi tới đi lui không hề giống như đang ở một mình. Đã thế, một y tá trong bệnh viện mách nhỏ với viện trưởng, cô thấy có người dẫn Yuki ra đó...

Cho người lái xe đến bệnh viện.

Vừa hay, thấy một y tá nam chạy đến. 

- Có chuyện gì? - ông Yuuhei cau mặt.

- Thưa viện trưởng, có người vừa vượt hàng rào không may ngã xuống sông nhưng đã kịp thời cứu được. - y tá nam lấy hơi nói liền một mạch. Cậu ta vừa mới vào làm ở đây một tuần chưa biết mặt mũi Yuki ra sao, nên khai báo qua loa...

- Khỉ thật! - viện trưởng nắm tay phu nhân chạy đến bờ sông. 

Nói là sông, nhưng thật ra nhìn giống hồ hơn. Lúc trước không hề có rào cản, Yuuhei muốn cho bệnh nhân thoải mái một chút nên ông giữ nguyên quan cảnh thô sơ sau bệnh viện, để người bệnh có thể đi dạo dù dưới sự trông coi của y tá cũng không hề cảm thấy khó chịu. Nhưng từ sau khi nhìn thấy Yuki lẩm bẩm một mình tại bờ sông, sợ quá ông liền cho người dựng lên rào chắn. Tốn không ít kính phí, nói thế nào muốn phá là phá được.

Thật vậy, khi chạy đến nơi, bên góc phải rào chắn hiện ra một lỗ hỏng to tướng, vừa đủ cho một đứa trẻ chui vào. Nhìn sao cũng cảm thấy kì quái, lỗ hỏng không giống như bị cắt hay bẻ cong bình thường.

- Yuki, Yuki,... - phu nhân là người chạy đến trước.

- Kiyoko!!! 

Hai người chạy đến, chen vào giữa đám người. Mọi người thấy người đến là viện trưởng cũng tự động tách ra hai bên. Nhìn đến đứa trẻ đang nằm đó, cơ thể ướt sũng, tim phu nhân như co thắt lại, bà cảm thấy khó thở loạng choạng ngã quỵ thì quản gia tiến lên đỡ lấy bà. Viện trưởng ngồi bên cạnh chờ đợi bác sĩ đang hô hấp cho Yuki, mặt tràn đầy căng thẳng...

-Viện trưởng,...tiểu thư ổn rồi. - lời nói vừa ra khỏi miệng nữ bác sĩ, mọi người thở phào trong lòng, nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Yuki được đưa vào phòng bệnh chăm sóc. Bà Kiyoko túc trực bên cạnh, không rời nửa bước.

Bên ngoài đầy những tiếng xì xầm to nhỏ. Hình như việc có người nhìn thấy Yuki bị ai đó dẫn ra ngoài đã bị lan truyền. Viện trưởng chỉ hừ lạnh, âm thầm bảo người tìm hiểu một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sở cảnh sát cũng cử người đến gặp nhân chứng để lấy lời khai.

Khi Yuki tỉnh dậy là gần nửa đêm. Bà Kiyoko vội vội vàng vàng gọi bác sĩ. Bác sĩ đến, lại thấy Yuki nằm bất động.

- Tình trạng tiểu thư không có gì bất thường, thưa phu nhân. Nhưng tôi nghĩ bà nên về nhà nghỉ ngơi đi, trông bà nhợt nhạt quá, ở đây có y tá canh chừng liên tục, nên Yuki sẽ không có chuyện gì đâu.

Bà Kiyoko đã cảm thấy không khỏe từ hai tiếng trước, nhưng vì lo cho Yuki, lo nghĩ đến giờ vì sao đứa trẻ vẫn chưa tỉnh nên bà tạm thời bỏ qua cảm giác của mình. Bây giờ thì bà có thể về nghỉ ngơi rồi. Trước khi đi, bà luyến tiếc hôn lên trán con gái, quay sang nói với y tá : "Nếu con bé tỉnh dậy mà muốn gặp tôi, thì hãy gọi điện ngay."

Cánh cửa vừa khẽ đóng lại, trên giường bệnh, một đôi mắt to hé mở...

Hết chương 1.









[Mục Lục] Lạc Giữa Âm Dương



__________________________________________________








Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

[Long Fic] Lạc Giữa Âm Dương


Tên : Lạc Giữa Âm Dương
Couple : MaYuki, WMatsui, KojiYuu, AtsuMina
Tác giả : Smilee

___________________________________________

Giới thiệu

MaYuki : là một cuộc gặp gỡ kì lạ của những kẻ kì lạ...

WMatsui : có thể gặp nhau mới chính là kì lạ...

KojiYuu : nếu được, tốt nhất đừng gặp nhau...

AtsuMina : bình thường, rất đỗi bình thường...



Một câu chuyện pha giữa nhẹ nhàng và kịch tính,
hiện thực và phi hiện thực,
hài hước và sâu lắng,
vui và buồn...

....đều là nói dối đấy :)))

_________________________________________________________

~*~*~ Mục Lục ~*~*~
^
|
|
nhấn vào đây






Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

[15/12/2015] AKB 5th Kouhaku Uta Gassen

Thành thật mà nói mấy cái Kouhaku trước còn không xem hết, chỉ đợi phần cut của Mayu mà xem. Lần này cũng vậy. Mayu thuộc team Shiro cap là Sashi, hiển nhiên với dàn hậu cung dữ dội (Mayu, Sashi, Yuki, Jurina,...) team Shiro giành chiến thắng tuyệt đối (nghe đồn vậy ^U^) giám khảo đợt này có Acchan và Taka...

Lần này Mayu có trận đấu đôi với Sayanee bên team Aka, Mayu đã hát bài của Sashi (có lẽ là bài Renai Sousenkyo, chắc vậy) đang hát giữa chừng thì fan ở dưới đếm ngược, sau đó tung ruy băng lên đồng loạt, làm chị giật mình đồng thời tỏ vẻ rất phấn khích :)))



...là bài này...







...rất chi là nhộn :)))...

Đầu năm sau sẽ có AKB Hours Request, các fan có trong tay phiếu bầu chọn đều đang rất nhiệt tình vote for Kokoro no Placard và Deai no Tsuzuki của Mayu...mong là okey :)) mong là cả hai bài đều được biểu diễn!!!!!!!!!!!! 

p/s: một thanh niên không thể vote đang vô cùng khó ở T^T

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

[08/12/2015] Lễ Kỉ Niệm 10 Năm Thành Lập AKB48

Ai cũng biết, hôm nay là ngày tổ chức lễ kỉ niệm 10 của AKB48, tất nhiên là có performer, tất nhiên là sẽ có live, mà tức tưởi thay, tôi không xem được...T^T. Lết mông đi học, lết mông về đành ngậm ngùi nhìn pic mà lòng gào thét bất công....thôi than vãn đủ rồi!

Trước khi mở màn, là màn selca của các chị...






Hôm nay phải nói, Mayu nhoi lắm luôn, trông chị rất vui, ha ha, vui là tốt. Mayu vẫn như vậy, vẫn cứ kính trọng tiền bối thôi. Trước buổi biểu diễn 1st Day có sự góp mặt của dàn Kami cũ, chị đã thức tận 4h sáng mới ngủ được...haiz, chắc hồi hộp.

...cái dáng khúm núm thấy mà cưng...


...một số hình ảnh của buổi diễn, đầu tiên là Shonichi mà không cap được...


...kế đến là không xem được, không biết thứ tự bài nào, thôi xem hình thôi....



...thời gian đếm ngược, hô 1 2 3 cả bọn cùng nhảy...:))















Pajama Drive, nhìn ngầu phát cưng...


...phần MC...
...cái sự nhoi...


bon chen với người ta không à




...Heavy Rotation...




...bài gì ấy mà dàn gen 1 2 3 cùng hát, klq có Ricchan nữa...









...hát phần kết thúc chương trình...

...và tạm biệt!!!!!!




Trong phần biểu diễn Shonichi của Team B, Mayu đã có một màn công phá hết sức đáng yêu, aegyo một cái sau đó lăn xăn chạy vô cánh gà, nhưng chạy nhầm hướng :))


Pajama Drive đủ để giết người >///<







Đừng thắc mắc là tôi không nhắc nhiều về dàn Kami đã tốt nghiệp,...this is only Mayu :))) nhưng thôi, cho quà nè !!!!!! có Yuihan...-_-



Thôi, kết thúc tại đây, chờ khi nào có bản full thì xem :))